
Hai người nhà xa lạ, không tình ái nhưng sinh hoạt bình thường dưới 1 căn hộ, việc ai nấy thực hành, chuyện của ai gia đình ấy lo. Bọn họ cứ thản nhiên làm việc một đời sống hậu phi ck no ấm dục tình nhưng mà thiếu vắng tình yêu.
Giới thiệu truyện Ánh sao ban ngày
Tác giả: Mộc Phạn
Thể loại: Truyện ngôn tình
Trích đoạn truyện Ánh sao ban ngày
Ly hôn?! Mặc dầu biết rằng cuộc hôn nhân của bạn chắc nịch mang câu hỏi, cũng từng phiền não chẳng biết bao nhiêu lần, nhưng mà chưa lần như thế nào nghĩ đến chuyện ly hôn. Sáng sớm, Cố Thả Hỷ tới công sở nghỉ ngơi, Việc trước tiên của cô là bật máy tính xách tay, mở trang MSN, tiếp đến xác định hộp thư cá thể. Thả Hỷ nhận thấy 1 bức thư của Vĩ Hàng, tên file giữ hộ đính kèm bỗng lại là đơn xin ly hôn. Biệt lập tối qua nhị người trong gia đình còn ngủ thông thường nệm, sáng nay còn cùng ăn sáng, vì sao lại gởi cho chính bản thân tờ giấy này một cách thản nhiên như không vậy?! Ngoài file đính kèm là đơn xin ly hôn ra, bức thư của Vĩ Hàng chẳng có đem thêm 1 mẫu chữ như thế nào không giống.
Cố Thả Hỷ mở tiếp đông đảo văn bản đề xuất chuyên chở xuống, kế tiếp quyết đoán đóng hộp thư lại. Cô không mong muốn mở ra để xem phần nhiều điều kiện Triệu Vĩ Hàng đề xuất trong đơn ly hôn, cũng ko ước ao với chút phúc đáp nào cho anh ta. Giả dụ anh ta quả tình mong mỏi ly hôn, chí ít cũng phải tôn trọng cô, đề xuất trực tiếp nói sở hữu cô.
sau khoản thời gian sắm ra vài bảng biểu đề nghị in, ra lệnh in, Cố Thả Hỷ ngồi ngây ra nhìn chiếc máy in vận động. Thuở đầu khi đã định rõ kết hôn, cũng có phần vội vàng. Nhì người trong gia đình new chỉ chạm chán nhau hai lần, trong những số ấy 1 lần là đến phòng đăng ký kết duyên. Chỉ vậy đó thôi đã ấn định kết cục bình thường thân cho một tình yêu. Đề cập theo lời của Chỉ Túc, ấn định kết cuộc thông thường thân cũng là lúc sẽ cho lỡ cả cuộc đời. Đinh Chỉ Túc, cô bạn bè tuyệt nhất của Cố Thả Hỷ, cho dù Thả Hỷ với sẽ giầy vò ra sao, Chỉ Túc đã luôn đặt ra phần nhiều dự đoán bi thương duy nhất trong lúc trọng yếu tuyệt nhất. Nhưng mà tức đặc biệt là đầy đủ dự báo đấy lần nào cũng đúng. Cố Thả Hỷ đang đôi lần khó chịu nhắc với với Chỉ Túc rằng sở hữu điều gì thì cứ nói thẳng ra, nhưng Chỉ Túc lại nói: “Tớ như thế nào ngăn được tính hủ lậu của cậu, tớ độc mồm độc miệng vậy đó chẳng qua cũng chỉ sẽ cho cậu mở mắt thôi, mà lần làm sao cậu cũng để tớ kể trúng ”.
Cố Thả Hỷ đứng cạnh máy in, rút ra từng tờ bảng biểu sẽ được in sẵn một cách máy móc, rồi xếp đặt chúng thành một tập ngắn gọn đặt sang 1 bên. Thả Hỷ cố gắng tập kết vào một trong những Việc nào đấy nhưng mà đầu óc cô bây giờ như 1 mớ bòng bong, cố gắng tới mấy cũng không tìm kiếm ra được một lối thoát. Thôi, kệ nó vậy! Thả Hỷ quyết tâm tập kết vào công việc, dĩ nhiên, dòng công việc bí thơ giáo vụ chẳng nhu muốn rộng rãi đến chuyên môn cao này không đủ sức sẽ cho cô hội tụ.
đã hết giờ lên lớp, quá nhiều giáo sư cầm cốc nước bước vào công sở. Như thường lệ, bọn họ và Cố Thả Hỷ chào nhau, hỏi vài câu xã giao, lại rộng lớn vài sinh viên tới tra điểm, tra môn học… một xíu bận rộn đó quả là vị cứu tinh so với Thả Hỷ bây giờ. Sau đó Thả Hỷ ôm ấp tập tài liệu cần dùng đến nộp tại khu hiệu bộ, thời gian cứ trôi đi như vậy.
Xem thêm Truyện tranh ngôn tình có thịt
Đi bên trên con đường yên ắng rợp trơn cây, Thả Hỷ buông đa số tiếng thở vừa đủng đỉnh vừa dài. Cô móc điện thoại trong túi ra định bụng đang gọi cho Triệu Vĩ Hàng, mà ngón tay cô cứ ngập chấm dứt trên bàn phím, luân phiên đi luân chuyển lại, rút cuộc cô cương quyết không hiểu nữa.
Nhìn đồng hồ thời trang, đang sắp 11 giờ rưỡi. Thả Hỷ sắm một chỗ ngồi cạnh gần đúng Sảnh nhỏ dại bên đường, trong vô thức tay cô đã cầm chiếc Smartphone máy tính bảng nhét trong túi quần. Mới ngồi đc một tẹo, đã từng tốp đã từng tốp sinh viên tan học rộn rịp đi về phương hướng của nhà ăn. Không gian cách đây không lâu thôi sẽ yên tĩnh bỗng nhiên phát triển thành ồn ào, phần lớn chú chim sẻ vẫn đậu trên cành cây sắp ấy cũng giật mình bay mất. Thả Hỷ cố ngồi rộng rãi chút nữa, chờ toán sinh viên kia đi xa mới lừ đừ đứng dậy, một mình tới nhà bếp. Nhân loại cô bây giờ chẳng còn chút hứng thú gì nữa. Thả Hỷ chỉ biết cúi đầu nhìn đôi chân nhà bạn đã dâng lên rồi đủng đỉnh cất đã từng bước.
“Em chào cô ạ!” Mấy cô cậu sinh viên sau thời điểm ăn trưa dứt về khoa cất tiếng chào, Thả Hỷ vội chấp nhận chào lại một cách nhỏ bé. Sau khoản thời gian giỏi nghiệp đại học, Thả Hỷ sẽ sinh sống lại trường, cũng khá được hai năm rồi, mà vì cô tới trường sớm 1 năm yêu cầu về tuổi tác cũng giao động mấy cô cậu sinh viên kia. Chính vì như thế, mọi khi sinh viên chào bạn là giáo viên, Thả Hỷ luôn dò ra tí chút ngượng nghịu, cô nhìn thấy chúng ta chưa xứng đáng có hai từ “cô giáo”. Trong con mắt cô, thầy thầy giáo đề xuất là đều người kiểu như bác mẹ cô, lòng vòng năm dạy học & thể nghiệm, học thức rộng, học trò diện tích lớn khắp non sông. Còn người nhà thì sao, nếu như dựa dẫm sức học của mình thì chắc nịch chẳng thể thi đỗ vào trường đại học này, mọi người đc vào trường cũng chính là theo chuẩn mức con trẻ của mình thầy giáo. Cũng vì bố mẹ là đa số giáo sư đầu ngành đề xuất có nhiều trường học mong mỏi mời bọn họ và để mang lòng bọn họ, nhà trường sẽ nên Thả Hỷ sinh sống lại trường sinh hoạt ngay sau khoản thời gian hay nghiệp.
lúc đầu, Thả Hỷ cũng không muốn sinh hoạt lại trường ở. Thử nghĩ nhưng mà xem, bác mẹ thì xuất sắc như vậy nhưng cô phụ nữ thì chung, dung mạo phổ biến, tâm tính bình thường, thậm chí trí tuệ cũng thông thường nốt, nếu như sinh hoạt lại trường sinh hoạt đã có tương đối nhiều áp lực từ sự ảnh hưởng của cha mẹ. Thực chất trong suốt quy trình tới trường của cô, bất cứ thầy gia sư như thế nào khi biết bọn họ tên ba má của Thả Hỷ các tin rằng cô sẽ có một khả năng tiềm tàng and chúng ta lại nỗ lực đặt khêu gợi nó. Thiết thật Thả Hỷ cũng rất ngoan, cực kỳ cố gắng, cần cù phối hợp cùng đa số thầy cô, tuy nhiên thành quả học tập của cô cũng chỉ sinh hoạt mức phổ biến, chưa bao giờ thoát khỏi hai chữ nhàng nhàng. Cô ko hy vọng nghỉ ngơi lại trường, cha mẹ cũng ko cưỡng ép cô. Trong hoàn hảo của Thả Hỷ, ba má đối đãi mang cô rất “dân chủ”, thậm chí là buông trôi. Khi Thả Hỷ còn nhỏ, ba má đi học làm việc nước ngoài, cô phệ lên rồi họ mới về nước. Cha mẹ luôn rất quan khách khí mang cô, chưa biết bọn họ ép buộc cô thực hành điều gì nhưng mà cô không mến.
kế tiếp, kế tiếp thì vì sao nhỉ, vì sao cô xác định làm việc lại trường? Thả Hỷ chẳng biết bật mí có ai về nguyên do này, bạn dạng thân cô cũng không mong nhớ lại nữa.
rất may là Thả Hỷ & bác mẹ ko giúp cộng khoa, bên cạnh đó, công tác bí thơ giáo vụ cũng tương đối thuận lợi, luôn luôn có 1 cân nặng công tác và lớp lang khăng khăng, tới thời điểm nào, khiến cho công việc gì đa số đã có lao lý khác nhau, cứ vậy mà thực hiện bằng, lâu rồi cũng quen, quen rồi mang lúc lại giúp tốt là không giống. Lúc này Thả Hỷ nhận ra cô thương mến và phù hợp với công tác này, Việc giao tiếp mang sinh viên cũng khá tiện nghi.
Điều gì new là khó hiểu đây? Theo cô thì ck cô – Triệu Vĩ Hàng hết sức khó hiểu, khó hiểu đến không phương pháp nào đoán được.
Thả Hỷ vừa new giỏi nghiệp là cưới ngay tắp lự, tới giờ đang hơn nhị năm, nhưng theo cô thì nhị hoàng hậu chồng cư xử có nhau cũng chẳng đến nỗi. Tuy không như mọi đôi cung phi ông xã yên ấm luôn chăm lo, kế cận bên nhau, cũng không như bố mẹ cô khôn cùng ăn ý sở hữu nhau, mà rút cuộc cũng từ lạ lẫm mới từ từ quen thuộc. Hai nhà bạn sống mang nhau, chẳng có tê mê gì không giống nhau, cuộc đời cứ thái bình vô sự vậy đó. Mặc dù vậy, trong tâm Thả Hỷ, Triệu Vĩ Hàng vẫn được coi là 1 trong những người dưng rất mực quen thuộc. Cô coi anh như mình trong tổ ấm cho dù rất có thể cô sẽ chưa đọc hết anh bằng cô thư ký của anh. Tất nhiên, tính năng này cũng ko ngăn cản cô coi anh là kẻ gần cận mọi người tuyệt nhất. Mỗi lúc cảm thấy mệt mỏi, khó nhọc, run sợ, nghe tiếng thở êm êm của anh sinh hoạt bên, cô rất có thể yên tâm ngủ 1 giấc thật ngon ko mơ màng, ko nằm mơ.
Cố Thả Hỷ gọi 1 bát mì, cần dùng thìa uống đã từng ngụm nước canh nhỏ tuổi. Mì là món khoái khẩu tốt nhất của Thả Hỷ. Hồi còn bé bỏng, lúc Thả Hỷ còn ngơi nghỉ sở hữu bà nội, bà hay sử dụng nước xương đặt nấu mì cho cô ăn, bà còn cho thêm một quả trứng. Bà nội thường xuyên ngồi ngắm Thả Hỷ ăn, mời thế nào bà cũng ko ăn một miếng. Chẳng hề là bởi nhà nghèo thiếu ăn nhưng bà nói rằng bà khiến riêng món mì đấy cho Thả Hỷ. Bà sẽ cứ ngồi thế, im thin thít, xem xét nhìn Thả Hỷ ăn một cách ngon lành, tiếp đến mỉm cười thu vén bát đĩa lại. Sau khi bà mất, Thả Hỷ thường xuyên nhớ tới ánh mắt bà nhìn người, đấy là một trong những ánh nhìn chứa chan tình mến thương. Nên đến sống thọ này khi đã lớn khôn, Thả Hỷ mới hiểu rõ đồ gia dụng ái tình sâu đậm, vô điều kiện đó. Thành ra, mỗi lúc lưu lạc mất thăng bằng trong đời sống, Thả Hỷ lại ăn 1 bát mì nóng. Trong khi mỗi lần thực hiện bằng như thế, sức mạnh trong nhân loại cô từ từ lại đc khôi phục.
Chúc phần nhiều độc giả truyện vui vẻ!