0 Comments

Hắn ta đang cố gắng để ngừng đc tâm nguyện của chính mình. And mỗi người gọi hắn ta là hung thần bóng đêm vì chẳng bao giờ hắn nở thú vui bên trên môi dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.Mãi cho tới một ngày, rong ruổi bên trên con đường tìm kiếm người em của mình, ông trời đã bù đắp cho hắn một người con gái khác, người này có thể làm cho hắn hạnh phúc cả đời

Trình làng truyện Ác ma mỉm cười

Tác giả: Đường Quyên
Thể loại: Ngôn tình cao h

Trích đoạn truyện Ác ma mỉm cười

Nhưng các giấc mộng đẹp luôn luôn ngắn ngủi, trong mơ màng, lòng cô nàng dâng lên một nỗi đau thương…

“Đến rồi, Tâm Đồng.” bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp dễ nghe của một nam nhi đang kêu to nàng.

Thânh âm kia thật gần, thật gần, như đang kề sát vào tai nàng.

nỗ lực mở to đôi mắt còn u ám và mờ mịt vì ngái ngủ, chớp chớp hàng lông mi, cố gắng tỉnh dậy, từ trong cơn mơ ý thức Tâm Đồng dần dần trở về, ngạc nhiên khi bắt gặp mình đang ngồi trong xe Limousine quý phái, and lúc này chiếc xe đã tạm dừng, trước mắt còn có một người nam nhi đang nhìn nàng có chút đăm chiêu.

Khẩn trương ngồi thẳng dậy, Tâm Đồng sốt ruột khi nhìn thấy một người nam nhi mặc trang phục láng bóng, ngồi ở trước mặt mình, đồng thời lại đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ xe nhìn sắc trời đang dần tối bên ngoài.

Thì ra là chỉ mộng a. . . . . . Không nghĩ tới lên xe còn chưa đc bao lâu, mà nàng lại ngủ? ! Phát hiện ra đây chỉ là 1 trong những giấc mộng đẹp, Tâm Đồng không khỏi có chút uể oải.

Lại là giấc mộng kia — bắt đầu theo nàng từ lúc tám tuổi, trong lúc cô đơn, nàng thường nằm thấy những giấc mộng mái ấm gia đình xum họp như vậy này, cho dù bây giờ nàng đã đc mười tám tuổi, nhưng trong giấc mộng của nàng, nàng vẫn mang hình dáng một cô gái ngây thơ .

”Nhà” so với nàng mà nói, luôn luôn vẫn là một giấc mộng xa vời, không hề thành hiện thực! Những lưu ý đến này làm nàng bế tắc, nhưng ngay lập tức trong tâm địa nàng bước đầu kinh hoàng.

Không! Chưa hẳn mộng, nàng sẽ có một mái ấm gia đình.

>> Đọc thêm Truyện đam mỹ sủng

Ngay ngày hôm nay, nàng đã cướp gia đình của một cô bé khác, and còn cướp cả anh trai của cô ấy…………

Nhớ tới chuyện xấu mà mình đã làm trong buổi chiều từ bây giờ, lòng bàn tay bước đầu toát ra các giọt mồ hôi lạnh, Tâm Đồng nắm chặt làn váy & khẽ cắn làn môi bên dưới của chính mình.

thời điểm ngày hôm nay, người con trai đang ngồi ở trước mặt nàng — Đằng Lệ, đột nhiên đi vào cô nhi viện, đề ra một ít tư liệu, nói là muốn đến để mang về cô em gái đã thất lạc nhiều năm.

bởi vì chưa quen với công việc nên viện trưởng vừa mới nhậm chức liền ra lênh cho Tâm Đồng, người đã ở trong viện này hơn mười năm vào phòng hồ sơ tìm các tư liệu có liên quan.

Tâm Đồng là người phụ trách quản lý hồ sơ, căn cứ vào những manh mối mà người đàn ông kia đề ra, nàng đã nhanh chóng tìm kiếm được hồ sơ về em gái thất lạc của người nam nhi này.

Ngay từ trên đầu nàng đã thật sự rất mến mộ cô nàng màu đỏ lộc may này, hoàn toàn có thể có người nhà tìm tới mình. . . . . Nàng thật sự chỉ là đơn thuần hâm mộ mà thôi.

Nhưng nàng lại bất thần phát hiện, viện trưởng trước kia lại không còn dán Ảnh của cô nàng này trong hồ sơ , mà tư liệu căn bản của cô bé này và mình lại có tương đối nhiều điểm trùng khớp.

Tâm Đồng nhớ rất ví dụ, cha mẹ của chính bản thân mình đã qua đời vì tai nạn giao thông, trong tuyệt hảo của nàng cũng tuyệt đối hoàn hảo không tồn tại người anh trai nào. Chính vì vậy nàng sẽ không còn ngây thơ khi nghĩ rằng mình là em gái của hắn.

trong khi nàng vẫn còn đấy chưa bắt gặp phiên bản thân đang khiến cái gì, thì nàng đem Hình ảnh chụp của chính bản thân mình dán vào hồ sơ, còn theo người “anh trai” kia đi về nhà.

lo lắng cúi đầu, Tâm Đồng cảm thấy mình như ngập chìm trong tội lỗi.

không nên dối gạt người ta, nàng Chưa hẳn là 1 trong những cô gái tốt! Nhưng nàng thật sự vô cùng muốn có đc một mái ấm gia đình, hoàn toàn có thể cùng người nhà sống một cuộc sống thường ngày vui mắt. . . . . .

Nghĩ đến đây, Tâm Đồng lại ngẩng đầu lên, lén nhìn “anh trai” liếc mắt một chiếc.

Vẻ mặt ghẻ lạnh nghiêm túc, khóe môi hơi nhếch lên. Gương mặt với những đường cong như đc chạm khắc từ đá thật tinh tế và sắc sảo, nhưng vẫn không hề làm tác động đến vẻ mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn, trái lại khiến cho ngũ quan hắn càng thêm góc cạnh, gây tuyệt vời thâm thúy hơn.

Đôi mắt màu đen ánh đồng thâm thúy and tĩnh lặng, bên trong Bên cạnh đó ẩn giấu cả quả đât mà nàng chưa biết, đặt mình trong không gian mờ mịt của chiếc xe, cả người hắn còn toát ra một xúc cảm hắc ám nguy hại hơn cả ban ngày, khi nàng vừa mới gặp gỡ hắn.

Vẻ mặt của hắn thật nghiêm túc, có vẻ như từng cười lúc nào. . . . . .

chọn lựa này của chính mình rốt cuộc là đúng hay sai? Tâm Đồng đột nhiên cảm thấy có chút không định vị.

“Tỉnh rồi sao? Tâm Đồng?” Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác vừa mới tỉnh ngủ của cô “em gái” , Đằng Lệ cũng không tỏ vẻ gì đặc trưng, chỉ là hỏi một cách bình thản.

“Dạ.” Tâm Đồng run sợ gật đầu, không biết mình nên nói gì với người “anh trai” này, nàng đành phải trả lời qua loa một tiếng.

mặc dầu trước lúc rời khỏi cô nhi viện, chính nàng sợ sau đây sẽ không cẩn trọng làm lộ chuyện, nên nhu yếu “anh trai” vẫn gọi mình là “Tâm Đồng”, nhưng bây giờ lúc nghe tới được hắn gọi đúng tên của bản thân mình, Tâm Đồng vẫn không xong xuôi lưu ý bản thân, sau đây nàng chính là “Đằng Tâm Đồng” . . . . . .

”Vậy xuống xe đi.” Nói xong, Đằng Lệ bước thẳng xuống xe.

Nghe lời, đi theo Đằng Lệ xuống xe, xuất hiện ở trước mắt nàng là tòa nhà thânh lịch white color với đèn đuốc sáng trưng, khiến choTâm Đồng không khỏi nhìn đến ngây người.

“Chúng ta đến 『 Nhà 』 rồi sao?” Từ sau chiếc xe Limousine bước ra, đi bên trên con đường mòn lân cận 1 cách âm thầm, Tâm Đồng có chút không dám tin hỏi.

Chẳng lẽ nơi này chính là Đằng gia? Tuy rằng ngôi nhà này nhìn sơ qua đã thấy rất chi là thanh trang, tuyệt không hòa phù hợp với khí chất gian nguy của Đằng Lệ . . . . . .

Nhưng, khi hình dung đến chính mình có một ngôi nhà xinh đẹp như vậy, trong nhà còn có ba mẹ đang chờ mình, Tâm Đồng không khỏi có chút khẩn trương, tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh.

Đằng Lệ đang đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, bất chợt quay đầu lại nhìn tầm vóc không đảm bảo đến bả vai hắn, mái tóc dài tung bay, bộ dáng thướt tha động lòng người của “ Em gái Tâm Đồng”.

”Chúng ta tới nơi này trước rồi mới về nhà, đêm nay có một buổi họp mặt.” sau thời điểm trả lời một câu dễ chơi, Đằng Lệ liên tục bước từng bước dài đi về hướng cánh cửa lớn đang tự động mở ra.

”Có cuộc họp mặt?” sau thời điểm biết ngôi nhà xinh đẹp này không phải là Đằng gia, Tâm Đồng khẽ nhếch cái miệng nhỏ bé, không khỏi có chút thuyệt vọng.

Tuy rằng cảm thấy rất kỳ quái, Vì Sao bọn họ không trực tiếp về nhà? Nhưng Tâm Đồng cũng không có gan hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn đi theo sát ở kề bên Đằng Lệ bước vào cánh cổng lớn kia.

Đi vào trong ngôi nhà, rất có thể nhìn đến bên trái có bố trí một phòng khách vô cùng đẹp tươi, long lanh and phong cách, nhưng Đằng Lệ vẫn cứ bước tiếp, trái lại đi thẳng vào bên phía trong 1 cách quen thuộc.

Trong nhà ít nhiều những người ăn vận tựa như các người hầu, khi nhìn thấy Đằng Lệ, đều cung kính cúi đầu chào. Ngoài ra tất cả mỗi người ở đây đều nhận thấy hắn.

Không nghi hoặc gì là người sở hữu của ngôi biệt thự nhỏ white color này chắc chắn rất thương mến white color, cũng chính vì nhìn toàn bộ mọi vật trang trí xung quanh đều lấy màu trắng làm chủ đạo? Màu sắc duy nhất này, thoạt nhìn thì thấy rất thật sạch sẽ, nhưng Dường như lại mang đến cho tất cả những người ta cảm xúc mơ hồ.

trong tâm tự nhiên bất an, nhưng Tâm Đồng chỉ hoàn toàn có thể theo sát bóng dáng của Đằng Lệ đang đi về phần bên trước, sau thời điểm đi qua mấy vòng gấp khúc ở hành lang, đột nhiên Đằng Lệ kết thúc lại.

“Tới rồi à?” Một giọng nam dễ nghe vang lên. Tuy đơn giản chỉ nói hai chữ, nhưng lại giống như một khối nam châm từ chứa đầy cám dỗ ma quái.

“Ừ.” Đằng Lệ đơn giản replay, góc nhìn lợi hại nhanh chóng quét một vòng quanh phòng. “Chỉ có cậu? Các người khác đâu?”

“Nham Hổ cùng Hỏa Ưng đều đi theo Minh Vương đến vùng Bắc cực thám hiểm rồi.” Người đàn ông duỗi thẳng thân mình, lười biếng trả lời thắc mắc của Đằng Lệ.

Nhịn không được tìm hiểu, Tâm Đồng đó là muốn nhìn một chút, người con trai có giọng nói mê người này, rốt cuộc tầm dáng như vậy nào? Nhưng thân thể to lớn của Đằng Lệ ngăn trở tầm mắt của nàng, trong những khi nhất thời để cho nàng không tồn tại cách nào nhìn thấy người sở hữu của giọng nói kia.

vì thế nàng lặng lẽ nhích dần về bên cạnh phải mấy bước, quay đầu đi, rốt cuộc cũng nhìn thấy được khuôn mặt thật sự của người nam nhi hiện ra trong khoảng mắt.

Hắn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha white color, một mái tóc đen xoăn dài tới vai, đưa theo vẻ mặt mà người khác không thể nắm bắt đc, hướng về Tâm Đòng đang đứng phía sau Đằng Lệ cười nhẹ.

“A!” cho đến nay chưa nàng chưa từng thấy qua một người đàn ông nào tuấn mỹ như thế, lúc hắn cười, lập tức khiến cho Tâm Đồng không tự chủ được lo sợ kêu ra tiếng.

chú ý đến sự thất thố của Tâm Đồng, Đằng Lệ nhướng cao mày, hững hờ hỏi: “Nhu Nhã đâu?”

Người thanh niên cười cười không đáp, bưng ly rượu thủy tinh nhấp một ngụm rượu red color lóng lánh, góc nhìn tự nhiên và thoải mái liếc về cầu thang phía bên phải của Đằng Lệ.

“Em ở vị trí này.” Giọng nói nhẹ dịu mềm mỏng dính từ đằng kia truyền đến, sau đó là 1 trong cô nàng xinh đẹp mặc chiếc váy vài trắng như tuyết, với mái tóc đen dài từ trên lầu đang đủng đỉnh bước xuống.

cô nàng độ khoảng hai mươi tuổi, từng cử chỉ của cô cũng toát ra sự thanh trang bí ẩn không thể giải thích đc, vóc dáng bằng phẳng duyên dáng, một đôi mắt đen sáng, lóe lên ánh thông minh tinh nghịch.

Tâm Đồng quả thực nghĩ đến mình chắc đi vào chốn thần tiên, không nghĩ tới “anh trai” Đằng Lệ của nàng lại quen biết với các người không hẳn là nhân vật tầm thường như thế.

“Nhu Nhã, đây là『 Em gái 』của anh.” Đằng Lệ đột nhiên trang nghiêm giới thiệu thân phận của Tâm Đồng .

Đi đến trước mặt của Đằng Lệ cùng Tâm Đồng, Nhu Nhã trước tiên là gật đầu như hiểu ý, nhưng sau khoản thời gian liếc mắt nhìn Tâm Đồng một chiếc, lập tức nhìn Đằng Lệ hiểu ý cười.

Nàng thân thiện kéo tay Tâm Đồng hỏi: “Em tên là gì?”

“Em, em tên Tâm Đồng.” Ngại ngùng cười cười, Tâm Đồng Trong khi chỉ vừa gặp đã thích ngay cô gái thanh trang xinh đẹp này, xem cô giống hệt như người chị của bản thân.

trong góc nhìn thoáng hiện lên một tia hoang mang, Nhu Nhã quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Đằng Lệ, Hình như có vẻ đang lo ngại cái gì, sau vài giây nàng mới nhìn hắn đồng ý cười.

Nhìn thấy nụ cười của Nhu Nhã, đôi mày đang nhíu chặt của Đằng Lệ sau cùng cũng bắt đầu thả lỏng.

“Chào em, chị là Nhu Nhã, rấtvui khi được chạm chán em.” Nhu Nhã tự trình làng mình với Tâm Đồng.

lúc này người giới trẻ đang ngồi ở trên ghế, cũng nhanh nhẹn đi đến kề bên chúng ta. “ Anh là Lãnh Diệp, anh và Nhu Nhã là 1 trong “số ít” đồng đội của anh trai em.”
Chúc bạn đọc truyện ‘ác ma mỉm cười’ vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *