0 Comments

Lộ Miểu lỡ ngây ngô một lần qua đêm với Kiều Trạch, đây trọn vẹn là sự ngoài dự định, cả hai kế tiếp lại vùi mình trong công việc, hơn nửa tháng không hỏi han gì nhau, tới khi gặp gỡ lại là tại bữa tiệc sinh nhật đàn bà Thẩm Ngộ. Hai người ngồi đối diện nhau, nhìn tất cả người ồn ào, yên lặng.

trình làng truyện Âm thanh của em là thế giới của anh

Tác giả: Thanh Phong Ngữ
Thể loại: ngôn tình, trinh thám

Trích đoạn truyện Âm thanh của em là thế giới của anh

kế bên rầm rì xôn xao, mọi người cố nhịn cười cợt, nhưng chẳng biết ai đã chọc thủng bầu không khí này trước, “phì” một tiếng bật cười, nhất thời những người khác tương tự như con cờ domino bị đẩy trượt, người này tiếp người kia, hầu hết ko thèm chú ý đến hình tượng mà cười cợt phá lên, còn sở hữu người vỗ vai an ủi Lộ Miểu, khuyên cô nén bi yêu thương.

Phó cục trưởng Lưu nhìn điệu bộ như bị sét đánh đến dại dột người của cô, vừa gắt vừa buồn mỉm cười, ý cười đã chảy nơi cổ họng, suýt nữa ko dừng lại đc, nhưng cuối cùng cũng xét tới việc thân là hướng dẫn uy nghiêm, chỉ ho nhẹ một tiếng che giấu, rồi vểnh râu trừng mắt với Lộ Miểu: “Rốt cuộc đầu óc cô bỏ đi đâu thế hả? Tình hình này mà giống dắt chó đi bộ à?”

“Đúng là không giống ạ.” Lộ Miểu cảm thấy tủi thân, “Nhưng con chó mà anh ta dắt đó…”

“Phì”… Lại một tràng nín cười lớn vang lên, cắt ngang khẩu ca của cô.

Giọng này là của gã đàn ông quanh đó phó cục trưởng Lưu vọng đến.

Lộ Miểu biết anh ta, đội trưởng đội truy cầm ma túy, Tiếu Trạm.

Chuyên ngành hồi đại học của cô là điều cấm thuốc phiện, vốn xin vào đội truy quét ma túy, lúc đó là anh ta phỏng vấn, không ngờ sau cùng lại nên vào đội chó nghiệp vụ.

Cô ko gặp gỡ mặt anh ta rộng rãi lắm, trong ấn tượng đó là một lãnh đạo hơi là tráng lệ đứng đắn, hiện nay cả khuôn mặt nén mỉm cười đỏ ửng, khỏe miệng không chu đáo cong lên nhiều lần rồi âu sầu ép xuống, sau đó rõ rệt giả vờ ho khan, tay bắt lại chắp sau sườn lưng.

Lộ Miểu cũng chẳng thể khuyên anh ta muốn cười thì cứ việc cười cợt đi, cô chỉ biết lặng yên.

Phó cục trưởng Lưu khẽ ho, rồi nhìn cô: “Thấy oan ức lắm phải không?”

>>> Xem thêm top truyện Cưới trước yêu sau hay

“Không mang ạ.” Lộ Miểu biết mình sai, ngoan ngoãn nhận sai, “Là cháu đã không nghiên cứu rõ ràng thực trạng khi đó, suýt nữa hại đa số người, xin chỉ huy xử phạt.”

dáng vẻ cúi đầu cụp ánh mắt sao mang vẻ đáng yêu thương, phó cục trưởng Lưu cũng ko định khiến cô khó xử, gã cũng không muốn vì cô mà làm cho lớn.

hành vi lúc sáng sủa vốn tiến hành dễ ợt nhanh chóng, nhưng trong khi nguy cấp lại ko thấy Kiều Trạch phụ trách tháo bom đâu.

trình độ nghe của cậu ta ko rẻ, cũng ko phương pháp nào liên lạc qua Smartphone được, các nhân viện tháo giỡ khác dù đã cố gắng giành giật từng phút từng giây, nhưng rốt cục cũng ko làm ông yên tâm bằng Kiều Trạch.

Cũng may tiếp đến cậu ta chạy đến đúng khi, ôm siết lấy chú chó lớn, khuôn mặt tuấn tú mát mẻ vô ngần.

hắn biết chú chó đó, chính là con Labrador xuất thân từ đội chó nghiệp vụ, đc thuần phục thành giống chó trợ thính, nhưng vốn cũng là chó sắm bom mìn, đánh khá chất độc siêu hơi, bình thường ra bên ngoài Kiều Trạch kém hay dắt nó theo.

Chú chó oai vệ từng đc xưng là anh dũng nhất trong đội, khi bấy giờ cuộn tròn trong cánh tay Kiều Trạch, mang theo khổ đại thâm thù “gào khóc” với Kiều Trạch, oán niệm cực kỳ sâu.

Kiều Trạch lạnh mặt, khi tới quanh đó ông thì ném con chó vào trong ngực ông: “Để mắt tới con chó ngây ngô đần này.”

Trong khi là nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Phó cục trưởng Lưu sống hơn nửa đời vẫn chưa trông thấy tình cảnh nào ai oán cười cợt như thế, ví như ko nên lúc đó gấp gáp, có lúc hắn đã trải nghiệm cậu ta là trò giải trí rồi.

các bước tháo bom triển khai cực kỳ dễ dãi.

lúc gỡ bỏ báo động chấm dứt, Kiều Trạch đi về phía hắn, ôm lấy con chó ngây ngô dại kia, ném xuống đất, nó u oán thù nhìn cậu ta một cái, rồi tiếp đến lặng thinh nằm sấp xuống nơi hẻo lánh, giằng co với cậu ta không chịu rời đi.

Kiều Trạch cũng chẳng thèm quản nó nữa, liền nhờ ông tậu người, đấy là hắn sắm người hộ cậu ta.

cuối cùng con Labrador tranh chấp với cậu ta cũng bị cậu ta kiên quyết bắt nhét về lại trong xe, bây giờ còn đang nằm sấp trong công sở của gã mà phiền muộn.

Phó cục trưởng Lưu khẽ ho, cũng ko nói là không phạt Lộ Miểu, chỉ nghiêm mặt: “Vào phòng khiến việc của tôi một chuyến.”

Nói xong xoay người cất bước.

Lộ Miểu đứng tại chỗ ko yên, tội nghiệp nhìn các đồng nghiệp khác.

những người khác không nín cười đc, an ủi cô: “Mau đi đi, duỗi đầu là 1 đao mà rụt cổ cũng chính là một đao, chết sớm đầu thai sớm.”

Lộ Miểu ôm theo tâm tình thấy chết không sờn đến công sở của phó cục trưởng Lưu, người vừa bước vào cửa đã thấy người đàn ông mặc áo đen ban sáng sủa, đang ngồi ở chiếc ghế trước tiên bên cần trước bàn làm cho việc, nghiêng người ngồi, khuỷu tay tiện lợi chống lên bên trên ghế, trong tay đang bắt tập hồ sơ, chỉ nhìn chứ không lật, từ đầu đến chân choàng lên vẻ biếng nhác tùy tiện.

Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *