
Từ xưa đến nay đạo lý là thương thì nhất định phải gian chưa từng đổi khác.Nhìn là biết, người này nhất định là gian thương, chỉ có như vậy thì sự nghiệp mới rực rỡ tỏa nắng đến thế, kiếm được thật nhiều tiền như thế.
Ra mắt truyện Tổng tài máu lạnh đến tỏ tình
Tác giả: Rù Rì
Thẻ loại: Truyện ngôn tình tổng tài
Trích đoạn truyện Tổng tài máu lạnh đến tỏ tình
“Tôi cảnh cáo anh dừng tất cả những hành vi thu mua ích kỷ, cả những âm mưu buôn bán ti tiện, còn nếu như không đừng trách Lý Do tôi tiến hành hành vi trả thù!”
ánh mắt tờ giấy trong tay, những con chữ đc cắt ra từ những loại báo chí dán xiêu xiêu vẹo vẹo lớn bé dại không đều, rất hại mắt, Ôn Mỹ Phách nhếch bờ môi mỏng manh, tầm vóc tràn đầy hứng thú.
“Đây là thư cảnh cáo?” Ngồi ở bên cạnh hắn, Lương Cảnh Sách khẩn trương hỏi.
“Ừ” Ôn Mỹ Phách ngẩng đầu lòi ra khuôn mặt anh tuấn bẩm sinh, bờ môi cong cong nở thú vui, cho dù ai nhìn cũng thấy vẻ ôn hòa vô hại, không một chút phòng bị.
“Đây đã là bức thứ ba, bọn họ có nên báo cảnh sát không?”
“Dĩ nhiên là không rồi, chuyện như vậy nếu truyền ra ngoai sẽ tổn hại đến Hình ảnh của công ty” Ôn Mỹ Phách phủ nhận, cẩn trọng gấp tờ giấy bỏ vào trong túi.
“Chủ tịch, chuyện như vậy nói lớn rất có thể lớn, nói nhỏ tuổi hoàn toàn có thể bé dại. Nếu chỉ là đe dọa thông thường thì coi như chấm dứt, còn nếu mà địch thủ là địch thủ thì chúng ta nhất định phải suy nghĩ sự bình yên của anh” Lương Cảnh Sách trang nghiêm replay.
“Không sao” Hắn trầm ngâm giống như là đang quan tâm đến kiến nghị của Cảnh Sách, nhưng thật ra thì tâm tư đã sớm bay tới những nơi khác “Cảnh Sách, tờ giấy này & hai tờ trước giống nhau sao?” Hắn lơ đãng như chỉ thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy, cũng giống như hai lần trước chỉ có sáng nay là trực tiếp xuất hiện trên bàn làm việc của anh”
>> Xem thêm Truyện tranh tổng tài
“À?” Chỉ phát ra một thanh âm dễ chơi, Ôn Mỹ Phách chuyển ánh góc nhìn ra ngoài cửa xe, khóe miệng cười như không cười khiến cho người ta không đoán ra tâm tư.
Lại là trực tiếp xuất hiện ở bên trên bàn hắn?
Cũng không phải là gửi qua bưu điện, cũng Chưa hẳn là qua người chuyển giao, mà là trực tiếp nằm ở bên trên bàn làm việc hắn, phương thức như vậy không hẳn là rất kỳ lạ sao?
“Chủ tịch, về sự việc báo cảnh sát giải quyết và xử lý, anh thật không cần suy xét sao?” Thấy hắn trầm tư, Lương Cảnh Sách không yên lòng lại hỏi.
“Không sao, bất kể chuyện gì cũng phải lấy việc đảm bảo tập đoàn lớn Ôn thị làm đầu. Cảnh Sách, chú không cần lo lắng cho tôi, nhớ rằng cạnh bên tôi còn tồn tại người bảo vệ”
“Tuy nói như tuy nhiên mọi việc vẫn nên cẩn thận” Ai hoàn toàn có thể bền bỉ trăm Xác Suất hai gã vệ sĩ đi theo chủ tịch hoàn toàn có thể đảm bảo an toàn cho hắn? Khó cam đoan hai người bọn họ không phải là do kẻ khác cố tình sắp đặt đưa vào. Bất kể nói như thế nào, không hẳn người của bản thân mình sẽ tương đối khó yên tâm.
“Không có chuyện gì, chú khỏi phải phí sức quan tâm” Ôn Mỹ Phách khoát khoát tay, bộ dáng lơ đễnh trái ngược hẳn với bộ dạng lo ngại của Cảnh Sách sát bên.
“Được” Lương Cảnh Sách cố mà gật đầu đồng ý, chân mày vẫn nhíu chặt chưa buông.
“Cảnh Sách, đến lúc đến chạm mặt bác Hạng rồi, các thứ tôi muốn chú đã sẵn sàng đầy đủ hết chưa?” cảnh sắc thân quen ngoài cửa xe đập vào mắt Ôn Mỹ Phách, hắn nhíu nhẹ chân mày, khẽ thở dài…
“Đã sẵn sàng xong”
“Nếu đã kết thúc, tôi muốn bước đầu hành động việc thu mua, còn tồn tại thủ đoạn kinh doanh ti tiện” Nhếch lông mày, Ôn Mỹ Phách không quên điều chỉnh lại giọng nói.
“Chủ tịch, anh tuyệt đối không hẳn là người như thế!” Lương Cảnh Sách lập tức kích động “Thật ra thì tâm tư anh bất luận đối chiếu với kẻ nào thì cũng mềm yếu hơn, nếu không hẳn là bất đắc dĩ, anh căn bản không muốn mừng đón Ôn thị…”
“Được, đc, đc, tôi biết, tôi hiểu” Thấy Lương Cảnh Sách kích động đến mức thề độc chứng minh mình nói không tồn tại sai, Ôn Mỹ Phách cuống quýt cười lấy lòng trấn an tâm tình của hắn ta. Hắn rất cảm động, khi thấu hiểu được lòng trung thành của hắn ta, hắn lại càng tín nhiệm.”Cảnh Sách, tôi nói giỡn mà chú vẫn không hiểu biết nhiều sao? Khiếu hài hước của chú đâu rồi? Năm năm kia chú không như thế này”
không hẳn từng có người nói, chỉ việc có 1 tri kỷ là đủ rồi sao? Như thế thì hắn mặc kệ bên ngoài đang đồn đại điều gì, chỉ cần Cảnh Sách nắm rõ hắn, hẳn cũng đã thấy đủ.
“Phải không? Thì ra là anh nói giỡn” Lương Cảnh Sách lau mồ hôi hột bên trán, thở ra một hơi dài “Thì ra là anh là nói giỡn”, hắn lẩm bẩm tự nói.
Mười lăm năm trước có ơn tri ngộ, hắn lập chí cả đời trung thành với Ôn Mỹ Phách, cho dù năm tháng dần dần đi qua thì đưa ra quyết định của hắn cũng chưa từng thay đổi.
Bất luận Ôn Mỹ Phách có đổi khác như thế nào thì hắn hoàn hảo và tuyệt vời nhất vẫn cùng chủ tịch đứng chung một trận tuyến.
____________
“Cha, người của Ôn gia đến” Hạng Tiên Diệu từ cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy ba chiếc xe black color chậm chạp lái vào cửa ngôi nhà của mình, hai hàng chân mày rậm của hắn không tránh khỏi nhíu chặt lại. Khuôn mặt trẻ tuổi kiên nghị của hắn hiện rõ sự không hài lòng.
Hạng gia kinh doanh trong ngành may mặc đến Hạng Tiên Diệu đã là đời thứ ba, cũng chính vì thực trạng chuyển đổi, cộng thêm kinh tế quay vòng mất mất doanh thu mới làm cho hắn không làm ăn nổi. Ba năm kia đây, thân phụ hắn phải vay mượn tiền. Lúc ấy Ôn Mỹ Phách đáp ứng rất kết thúc khoát, nhưng đối với chuyện này hắn vẫn canh cánh trong tim. Thiên hạ không tồn tại bữa ăn nào là cho không cho nên hắn không hiểu biết nhiều Ôn gia Nguyên Nhân dễ dàng chịu viện trợ như thế?
Hắn mơ hồ ngửi được mùi vị của một thủ đoạn.
“Ôn thiếu gia tới rồi sao?” Ông Hạng nghe vậy, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn nhất thời sáng ngời. Năm tháng không chút lưu tình khắc ghi dấu vết trên mặt ông, ví dụ mới sáu mươi nhưng nhìn ông y hệt như đã ngoài thất tuần.
“Chắc là Ôn Mỹ Phách” Hạng Tiên Diệu replay có vẻ ghẻ lạnh, không chút gần gũi.
“Tiên Diệu, làm sao con có thể gọi thẳng tên của Ôn thiếu gia? Ơn tình của Ôn gia đối với bọn họ quả thật đó là phụ huynh tái sinh. Thân phụ không được cho phép con nói chuyện như vậy” Ông Hạng cảnh cáo, sau đó nóng vội ra cửa nghênh đón Ôn Mỹ Phách.
Nghiêm mặt đi theo sau thân phụ mình, Hạng Tiên Diệu không nói một câu, hắn không muốn chính vì Ôn Mỹ Phách mà xảy ra tranh chấp cùng phụ vương mình. Thương trường như chiến trường, đừng nhắc đến bất cứ thứ gì gọi là tình cảm.
“Bác Hạng, đã lâu không gặp gỡ, bác có khỏe không?” Một người nam nhi bước vào chào hỏi, mắt đen, tay của hắn hơi trắng, tứ chi sắc sảo thon dài, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, khóe môi cong cong nụ cười, đặc biệt là góc nhìn của hắn, thật hệt như Hắc Diệu Thạch lóng lánh.
Hắn chính là Ôn Mỹ Phách, hai mươi tám tuổi, là người thừa kế trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Ôn thị.
dưới ánh mặt trời, Ôn Mỹ Phách nở nụ cười tựa như thiên sứ tinh khiết vô hại, hướng tới phía ông Hạng chào hỏi.
“Khỏe, bác rất khỏe” Ông Hạng đồng ý lia lịa “Ôn thiếu gia mắc trăm bề mà còn đến đây thật để cho bác ngại quá, đáng ra là bác nên đến tìm Ôn thiếu gia mới đúng”
“Bác Hạng đừng nói như vậy, cháu cũng đều có việc nên mới sắp tới đây quấy rầy” Ôn Mỹ Phách nhếch môi cười, niềm vui xinh đẹp lại như lơ đãng chiêm ngưỡng bốn phía. “Nghe nói do kế hoạch đô thị hóa cho nênxung quanh đây sau đây cũng biến thành biến thành khu Thương Mại sầm uất”
“Ừ, qua ít ngày nữa nơi này sẽ trở nên rất phồn vinh, cùng theo với bộ dáng an tĩnh hiện tại quả thật không giống!” Ông Hạng cười đáp.
Khóe mắt cong cong, môi mỏng manh của Ôn Mỹ Phách tạo cho đường cong rực rỡ. Mọi khi hắn nhắc đến Để ý đến trong trái tim, khóe miệng cũng càng khiến cho người khác cảm thấy chói mắt. “Nếu chỗ đó mà thiết kế một trung tâm dịch vụ thương mại nhất định là rất tốt!”
“Dĩ nhiên. Ánh mắt của Ôn thiếu gia quả nhiên khác biệt, nếu mà hoàn toàn có thể xây dựng một đô thị xa hoa thì nhất định sẽ u ám và đen tối hơn rất nhiều” Ông Hạng kiêu sa mà nhìn Ôn Mỹ Phách. Nhớ năm đó, lần thứ nhất ông nhìn thấy hắn là lúc hắn mới bốn hay năm tuổi nào đấy. Cái đầu nho nhỏ dại, gương mặt thanh tú khả ái, an tĩnh đứng ở một góc của phòng chủ tịch của tập đoàn lớn Ôn thị. Không ngờ chỉ trong nháy mắt, bây giờ hắn đã có thể một mình đảm đương cả một tập đoàn to lớn.
Chúc Anh chị em đọc truyện vui vẻ!