
Tô Mặc Hàn 20 tuổi bởi vì một phút bốc đồng ra tay cứu vãn một chị em sinh, đổi lại chính là bên mắt anh cả đời này cấp thiết bắt gặp và một mối ân nghĩa nhưng anh không phải hy vọng nhận
Giới thiệu truyện Thương họa
Tác giả: Miêu Lam
Thể loại: truyện ngôn tình trọng sinh
Trích đoạn truyện Thương họa
Ngôn Họa sống lại rồi, cô đã không còn tía ngày để ý thức được rằng người thân vẫn quay về năm 15 tuổi. Tuy nhiên trớ trêu cố kỉnh cô và Tô Mặc Hàn sẽ không tránh khỏi day dưa. Anh lại cứu giúp cô lần nữa. Bây chừ đây cả 2 đa số phía bên trong khám đa khoa nhân dân tỉnh A, cô vờ mất trí nhớ còn anh là mất trí nhớ thật. Cô biết anh chỉ đơn giản là tạm thời quên đi một vài kí ức, anh đã sớm nhớ ra thôi. Năm đó, trong lúc anh quên đi số đông thứ, cô đón anh về ngôi nhà chăm sóc vày dù sao anh cũng vị cứu vớt cô nhưng bị thương. Cô quan trọng lấy ân oán trả ơn để người ta lẻ tẻ trong bệnh viện được.
Một lần nữa sống lại, liệu cô đang đã đi bên trên con đường này một lần nữa?
Ngôn Họa là trẻ mồ côi, cô lớn lên ở cô nhi viện cho tới khi 8 tuổi thì được ông Ngôn đón về nuôi dưỡng. Có lẽ rằng bởi vì kí ức chưa mấy tốt đẹp ở cô nhi viện nhưng tính tình đời trước của cô khá lập dị, trầm mặc, chưa nói chuyện mang ai. Cách đó khoảng ba tháng, ông Ngôn mất đi còn lại một căn nhà và một số tiền đủ để cô sống không lo nghĩ vài chục năm, thím Trương giờ đây là gia đình có một của cô. Cô biết vụ bài toán lần này là cho con cháu trai của thím đấy desgin, mà lại thím đó sẽ chăm sóc cô gần mười năm, cô cũng chưa mong muốn mập chuyện này.
“Họa Họa à, nhỏ tỉnh rồi à. Thím có mang cháo mang lại con đây!”
Vú Trương tay xách nách đi vào. Trong đống đồ ấy phần lớn có lẽ là dành cho những người đang cứu vớt cô, Tô Mặc Hàn. Cô sẽ dặn thímTrương tải hầu như đồ dùng vị anh, cũng đóng tiền viện phí tổn mang đến anh một tháng. Lần này, có lẽ cô cũng như anh đã chưa đi phổ biến đường nữa rồi.
“ Thím Trương, thím cứ đế đấy mang lại con. Hôm nay nhỏ xuất viện rồi. Bản thân mỗi chúng ta sang thăm Tô Mặc…À,người sẽ cứu giúp nhỏ. Trường nhỏ sắp tới khai giảng rồi, từ giờ tất bật mang lại thím nên với cơm, âu yếm anh đấy hộ con ạ!” Tô Mặc Hàn, đừng trách em, các thành tích như lúc này đang là hàng đầu cho cái đó ta rồi, đang không lâu đâu, Tiếu ly vẫn ra đời thôi…
Vú Trương trong lòng tất cả khúc mắc, dựa theo tính tình của Ngôn Họa thì trước kia thì vững bền đã ngày đêm túc trực chăm lo cậu thiếu niên kia, kể từ khi nhỏ bé dại tỉnh lại cả người dường như đã biến hóa, còn phải làm gì chân tình bà cũng chưa đoán hiểu rằng. Tiểu tử thối ngôi nhà bà lần này gây họa lớn, Ngôn Họa đã không truy cứu giúp gì thì bà lại cần phải tận trung tâm quan tâm cô và cậu thiếu niên kia. Nghe cô nói thế bà hối hả đồng ý.
“ chưa phiền, không phiền. Mọi người đã cứu vớt con, thím chắc chắn vẫn chăm lo chu đáo. Bé còn buộc phải đi học, câu hỏi học là cần thiết. Nhưng lại Họa Họa à, bản thân mỗi Hop dong hon nhan 100 ngay chúng ta dù gì cũng phải qua thăm cậu ta một lần đúng không? Thím nghe nói Trong khi cậu ta vẫn tỉnh lại rồi mà lại tạm thời mất trí nhớ.”
Đi thăm anh? Tất cả đề xuất không? Mặc kệ, dù gì bây chừ đây mắt anh không thấy gì, anh cũng chần chừ cô là ai. Cứ coi là cô làm cho tròn nhiệm vụ, báo ơn ân nghĩa của anh.
Lúc cô và thím Trương bước vào buồng liền gặp BS sẽ khám cho anh. Hóng một lúc Bác Sỹ new quay sang chat chit có cô.
“ Ngôn tiểu thư, cậu bạn teen này ngày nay đã không còn gì bất trắc, Chịu triệu chứng mất trí nhớ tạm thời chắc hẳn rằng vẫn mất một khoảng thời gian để cậu ta nhớ lại. Hơn thế, dây thần thị giác bị chấn thương nhẹ, thị lực bớt bớt nghiêm trọng.”
Cô thoáng chút bất ngờ. Đời trước, mắt của anh ấy là toàn bộ cần thiết nhận thấy gì, hiện giờ tuy là “thị lực bớt giảm vô cùng lớn” cơ mà là sẽ giống như nhìn?
Dẫu hiểu được mắt anh ở tình trạng này chắc là coi như là cao cấp rồi nhưng lại cô vẫn muốn níu kéo chút hi vọng có lẽ chữa khỏi số đông cho anh.
“ BS Châu, liệu biết cách nào giống như chữa bệnh phần lớn đến anh đó không ạ?”
Bác Sỹ Châu lắc đầu. “ Hoàn cảnh này đang là kì tích đối sở hữu cậu đó rồi. Nếu cũng như bị cú đánh xê bệnh dịch một vài cm nữa thì cuộc sống này cậu ta xem như mù lâu bền hơn.”
Cô thất vọng. Thực sự bạn dạng thân cô ước ao trả hết ân đức này trên sự thật. Chỉ việc vì thế cả hai mới không có gì dây dưa. Cô vẫn không phải băn khoăn lo lắng một ngày nào ấy sẩy chân rơi vào cạm bẫy dịu dàng của anh ấy một lần nữa. Rồi cô cười tự chế giễu, anh nào gồm giăng mồi nhử cô, là cô ngu ngốc, bên dày đeo dính anh ấy chứ.
thành viên gia đình bên trên giường Dường như bị âm lượng hơi mập đánh thức. Anh thay ngồi dậy nhưng lại khung hình vẫn chưa được tất cả công sức của con người. Theo phiên bản năng, cô cuống quýt chạy cho, đỡ lưng, lấy gối đầu gà cho anh. Đông đảo cử chỉ thuần thục như thể cô sẽ khôn cùng quen sở hữu câu hỏi âu yếm anh. Có tác dụng xong xuôi hồ hết câu hỏi, cô giật mình, lụi lại mấy Bước.
“ Anh tỉnh rồi, có thấy nặng nề Chịu đựng nơi đâu không? Anh đói rồi buộc phải không? Em lấy cháo cho anh nhé!”
bây chừ đây cô thật sự mong muốn tát cho chính bản thân một bạt tai. Tại sao cô lại đon đả cũng như cụ làm cho gì. Cô mang anh đâu đon đả cũng như cụ. Như cố kỉnh này thím Trương kiên cố vẫn hiểu lầm cô có anh có gì đấy.
“ chưa cần, cô là ai? BS, mắt của tớ gồm phải mù rồi không?” Mấy lúc trước anh tỉnh lại đã chào đón sự thật rằng anh bị mất trí nhớ tạm thời, chỉ là anh thật sự rất khó Chịu nếu như hai mắt thành viên cả đời không thể thể nhận thấy gì.
“ chưa tất cả, mắt của anh ý chỉ bị giảm thị lực, sau này anh sẽ có vẻ bắt gặp. Lúc này anh chỉ là tạm thời mất trí nhớ…Em là…em là Ngôn Họa. Là chúng ta nhưng anh cứu!” Cô gắng bác sĩ hướng dẫn câu hỏi của anh ấy, thuận tiện trấn an anh.
“ Anh yên âm, từ giờ cho tới khi anh nhớ ra được đầy đủ thứ, thím Trương đang chăm sóc mang lại anh. Em còn yêu cầu đi học…à không, lúc nào em rảnh em vẫn vào thăm anh!”
Sợ cậu ta làm khó tiểu thư của bản thân mình, thím Trương cũng nhanh lẹ bảo đảm an toàn.
“ Cậu yên âm đi, tôi vẫn quan tâm mang đến cậu thật có lợi. Bên tôi thật sự siêu biết ơn cậu vẫn cứu Họa Họa, cậu cứ thoải mái an dưỡng.”
chúng ta đang đảm bảo an toàn với anh vì vậy rồi thì chưa có lí gì anh lại làm nặng nề, huống chi nghe giọng thì nữ kia vẫn còn là một học sinh Trung học. Cứu giúp người thì cũng cứu rồi, anh hẳn yêu cầu cảm giác gia đình may mắn vị không chết đúng không?
>> Đọc thêm thể loại Truyện tranh đam mỹ tổng tài
Sau một lúc, cô cũng như BS hầu như ra bên cạnh để anh nghỉ ngơi. Ngồi trên hành lang, cô đã lưu ý đến tất cả đề xuất báo cho Tô da biết rằng anh vẫn ở giai đoạn này đến cả thuận theo tự nhiên? Cảm thấy không được, cố lực Tô gia béo tốt cũng như nuốm, nếu tra được quý ông báu vật căn nhà chúng ta vì cứu cô nhưng bị thương thì mạng nhỏ của cô e rằng nặng nề đảm bảo an toàn. Đời trước nếu như không tất cả anh nói hộ thì e rằng anh Các bạn ấy đã đem cô ném xuống biển cả mang đến cá nạp năng lượng rồi.
Mấy ngày kế tiếp cô trở về ngôi nhà tĩnh dưỡng, thuận tiện ôn lại chút tri thức. Đằng nào cả đời trước tới giờ đây đang hơn 12 năm cô chưa hễ sách vở Trung học. Bây giờ tất cả cách được sống lại, cô đề xuất nổ lực học thật có lợi new được. Tô Mặc Hàn chính là tinh anh của giới kinh doanh buôn bán, cô vì chưng theo anh sẽ từ quăng quật ngang công tác học, theo anh ra nước kế bên lộn ở Phố Wall. Nói mang lại oai chứ thực ra cô ỷ vào chút tài sản ông Ngôn giữ lại cho bản thân, cả ngày theo đuôi anh rong ruổi khắp chỗ. Chắc rằng vấn đề chỉ một cô làm có lợi đó chính là có tác dụng bà quản da nhỏ cho anh, chế biến đã từng bữa ăn, ủi từng cái áo chỉ thiếu vấn đề hầu anh lên giường mà thôi.
Chúc Anh chị đọc truyện vui vẻ!