
Nhận xét truyện hạnh phúc nơi Khúc Quanh
đã từng có lần nói chỉ cần có là anh, mặc dù trời sập xuống cũng có anh kháng, mặc dầu mưa mập gió mập đang tất cả phòng nhỏ để …
đã từng có lần nói chỉ cần có là anh, mặc dù trời sập xuống cũng có anh kháng, mặc dầu mưa mập gió mập đang tất cả phòng nhỏ để tránh.
Ra mắt truyện hòa thuận khu vực khúc quanh
Tác giả: Thanh Đăng & Mộc Ngư
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện ấm yên chỗ khúc quanh
“Anh chưa ân hận chứ?” Lâm Lam chú ý loại người nhà qua lại trên con đường không tính khung cửa sổ, khuấy cốc cafe đã rứa trong tay.
cuộc sống tựa cũng như cái thành viên ngoài cửa sổ, có người chỉ nhìn thoáng qua chúng ta, lại cũng sẽ có các bạn chui vào gia đình bạn.
“Không, anh đang không ăn năn.”
Lâm Lam nghe dứt ngẩng mặt lên, trong lòng cười khổ một tiếng, nếu không ăn năn thì tại sao trong nháy mắt lại lưỡng lự như vậy? Còn nếu không ăn năn thì tại sao hít thở khó như vậy?
“Anh sẽ phải hiểu kỹ em chấp thuận anh chỉ bởi lẽ em yêu cầu một người để căn cứ vào, thậm chí chỉ vì tậu một người trong gia đình tượng trưng anh đấy, anh bỏ quên phần đông chuyện này sao?” Lâm Lam dứt khuấy café, bình tĩnh hỏi.
“Anh biết nhưng anh chẳng chú ý.”
Lâm Lam chậm trễ ngẩng đầu lên, chú ý kỹ người đeo mắt kính gọng Đen trước bên này, anh duy nhất đôi môi mỏng gợi cảm, một lúc chậm sau bắt đầu nói bởi giọng điệu khiêu khích: “Bao bao gồm cả đứa nhỏ nhắn trong bụng em sao?” Đọc nhấn rõ từng chữ một, tốc độ khôn cùng chậm rãi.
ánh nhìn sau kính tối đi một chút, lóe lên rồi mất tăm mà lại Lâm Lam sẽ bắt được.

“Chỉ phải là em anh những thích hợp chuộng.” người trong gia đình nam giới này nói đã từng chữ một có lẽ là hạ quyết trọng điểm thật to.
Lâm Lam nghe kết thúc không nói gì. Chỉ cúi đầu quan sát bọt bong bóng café đã biết thành gia đình bạn khuấy nổi lên, một lúc lâu new lạnh nhạt nói: “Vậy ngày mai liền ăn nhập nó chứ?”
“Ừ, kể cả số đông nghe theo em.” các giọng nói của người quý ông này lộ ra sự nhân nhượng.
Lâm Lam ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười thật phệ sở hữu gia đình con trai ngồi đối diện: “Bạch Nham, anh vẫn có thể trước đây.” Quen biết từ ĐH mang đến bây chừ, Bạch Nham khi nào cũng như vậy, chỉ việc là lời của cô ấy thì bảo đảm sẽ nghe theo.
Bạch Nham ngồi đối diện Lâm Lam thấy cô đột nhiên cười cợt cực kỳ vui vẻ thì ngẩn ra, “Em cười cợt lên vẫn đẹp giống như trước kia.”
Lâm Lam nghe chấm dứt càng cười sáng lạn hơn, “Bạch Nham, sự cute thường thường đang chưa lâu dài.” giọng nói bình tâm hình như vừa rồi.
Bạch Nham cần đến ngón trỏ phải đẩy mắt kính lên, cần đến giọng nói run run rất khó nhận ra: “Lâm Lam, hãy tin tưởng anh.”
Lâm Lam đã cười: “Bạch Nham, anh vẫn sợ.” Quen biết 6-7 năm, Lâm Lam chắc là từ mỗi một động tác, mỗi một vẻ bên của Bạch Nham cơ mà đoán ra được ý nghĩ trong nội trung tâm của anh ấy, mà thậm chí các việc thường xuyên làm này của anh ấy là bởi lẽ vì cô!
“Bạch Nham, lúc khẩn trương sợ hãi hãy cần đến ngón trỏ đẩy mắt kính lên một cái là chắc là quan sát cao cũng như xa hơn, đã không khẩn trương sợ hãi nữa!” Lâm Lam đang nhớ khi đấy gia đình bạn nói lung tung sở hữu Bạch Nham. Chú ý cao cũng như xa hơn thật sự giống như chưa khẩn trương sợ hãi nữa không, Lâm Lam cười cợt khổ ở trong lòng, trái lại chỉ có là tổ ấm đứng ở chỗ đứng cao vẫn sợ hơn người thân, ngày nào ấy không cẩn thận bị thương tích khắp thành viên gia đình.
“Lâm Lam, anh chưa tất cả. Hãy tin anh, anh đã làm em hạnh phúc!” Bạch Nham gắng chặt tay của Lâm Lam kích động nói.
Lâm Lam nhìn tay mình bị Bạch Nham rứa chặt cũng chưa có ý định ý muốn rút tay ra, mà lại là chưa Nhanh không chậm rãi nói: “Vậy thì minh chứng cho em xem đi.”
Lúc về cho căn nhà trời đã sắp buổi tối, Lúc trước xuống xe Bạch Nham nói có Lâm Lam hi vọng ngày mai cô vẫn chuyển hẳn qua, anh lo ngại cô sống một nhà bạn. Nhưng Lâm Lam chỉ ngồi trong xe chú ý nuốm chiều màu hồng lóe lên ở phía xa xa, vẻ đẹp mờ nhạt chắc là chổ chính giữa tình giờ đây của cô ý, cô im lặng đồng ý một cái, nghĩ tới nuốm bởi giữ vững sống ở khu vực ấy quan sát vật nhớ người thân, chẳng bởi rời khỏi ấy sớm một chút, ít nhiều cũng chính là giải thoát.
Vừa vào cửa ngõ Lâm Lam ném túi xách lên ghế sô pha, vừa đi vừa cởi quần áo, tiện tay ném xuống đất rồi đi tới nhà vệ sinh. Xây dựng, tháo dỡ tóc ra, tóc tùy ý rớt xuống vai. Vòi sen phun ra nước lạnh có lẽ cây kim chui vào bên trên người Lâm Lam, nước và da hết sức thân yêu, trong nháy mắt đó toàn thân Lâm Lam cứng đờ, cảm nghĩ mình muốn nghẹt thở dường như là trơ khấc lạnh lẽo khiến chúng ta nghẹt thở ráng.
Nước đã không dứt bắn ra hình như sự lẻ loi lạnh lẽo chưa giới hạn lan tràn ra khắp phòng. Lâm Lam đứng bị tiêu diệt lặng, mặc đến sợi tóc kết dính cổ. Cụ chai sữa tắm thật chặt trong tay, sữa tắm hương hoa hồng là mùi anh đấy thích nhất, sau khi cô tắm kết thúc anh đó khi nào cũng nói dịu dàng bên tai cô là anh ấy thích nhất mùi hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra từ trên người trong gia đình cô hiện nay.
Lâm Lam dữ hăng bóp chai sữa tắm, chất lỏng màu hồng bám đầy tay của cô ấy, theo khe hở giữa ngón tay một giọt lại một giọt rơi xuống sàn phòng tắm. Anh đấy trù trừ thật ra cô không thích mùi hoa hồng, mùi này khiến cô cảm nhận hết sức nồng cũng như nghẹt thở.
>> tham khảo thêm thể loại Truyện đam mỹ sủng
Khóa nước lại, Lâm Lam chẳng chú ý cơ thể còn đang ướt nhẹp, khoác khăn tắm lên chúng ta liền sải Bước dài đi ra bên cạnh. “Thình thình ——” thân thể Lâm Lam bửa nhào bên trên sàn nhà, một tiếng cực nhọc truyền mang đến từ sàn căn nhà, vang vọng lại trong căn nhà vắng vẻ. Cô không cựa quậy nằm bên trên sàn nhà, một lúc chậm new lộ ra một nụ cười khổ. Đúng rồi, sao cô lại quên chứ, đã chưa bao giờ có một thành viên băn khoăn lo lắng từ phòng khách chạy lại nữa, vẫn không bao giờ nổi tiếng dép tất tả vang lên vì cô nữa, sẽ không bao giờ chỉ một nhà bạn thật cẩn trọng ấp ôm cô nữa, cũng như vẻ bên cùng bất đắc dĩ yêu mến luyến tiếc nói với cô: “Sao không cẩn thận lại xẻ nữa rồi! Đau không?”
Nước mắt của Lâm Lam chưa tự chủ được nhưng chảy ra, anh đấy đã đi rồi, không bao giờ trở về nữa. Lâm Lam hi vọng đây chỉ là một giấc mơ về một các bạn khiến con tim cô tan nát nhưng mà thôi.
Lau nước mắt trên mặt, từ từ đứng dậy, cẩn trọng sờ bụng hơi nhô ra, Lâm Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may đứa gầy trong bụng không vấn đề gì.
Rót cho bản thân mình một cốc nước ấm áp, ngồi trên ghế sô pha, vẻ bên của Lâm Lam lại trở lại hững hờ như cũ, nhìn lướt qua ngôi nhà vắng vẻ, ngày mai cô vẫn rời khỏi đây, rời khỏi căn nhà nhỏ sẽ sống cùng anh ấy hai năm. Nơi này đã có lần dồi dào tiếng nói cười cợt của bọn họ, mỗi một góc nhỏ Trong khi đã dường như nhìn thấy hình dáng dịu dàng của anh, yên ấm đã có lần biện pháp cô gần bởi thế, gần mang lại mức khiến cô cho rằng chỉ có anh ấy xây dựng phòng nhỏ ra thì càng yên ấm hơn. Dẫu vậy sẽ bớt một chút Vậy nên, cứ chút ít Như vậy, hòa bình các nhốt chúng ta vào trong . . . . . . Từ bây giờ, ấm yên bên ngoài buồng cười cợt nhạo bọn họ đã từng có lần thề non hẹn biển.
Cảnh còn mọi người mất, quay đầu nhìn lại đoạn đường này thì ra là mỗi một Cách của cô ý các đi về bên biệt li, hạnh phúc thì ra là từ lúc bước đầu luôn luôn cười nhạo cô ngu ngốc.
Đấng mày râu mà, luôn luôn được nhiều duyên do để trốn tránh mệnh lệnh, tùy ý dụ dỗ cảm tình thuần khiết của 1 người nhà đàn bà.
Lâm Lam mơ mơ màng màng Ngoài ra nghe được tiếng khai trương, cô chưa dám tin nhìn cửa ngõ chăm chắm, trái tim đập thình thịch, Lâm Lam tất cả ảo giác thiếu chút nữa nó mong bật ra quanh đó. Núm nhưng mà, cho tới khi tiếng đóng cửa từ bên ngoài truyền mang đến, cửa ngõ đang chưa hễ một chút nào. Lâm Lam tự chế nhạo nở nụ mỉm cười, thì ra là mình hàng xóm trở về.
Anh ấy đã đi rồi, đã không trở về nữa. Lâm Lam tự giễu cợt tự nói sở hữu người trong gia đình. Trong đầu sẽ nhớ rõ, ngày đó anh mỉm cười dịu dàng, nói sở hữu cô: “Buổi buổi tối ngóng anh trở về rồi với mọi người trong nhà làm cho cơm trắng về tối.” Ngày đó, hai tay của cô ôm cổ của anh ý, hạnh phúc chấp nhận một cái; ngày ấy, cô cười cợt ấm yên vuốt bụng hơi nhô ra của mình, cô mong muốn nói mang lại anh biết anh được có tác dụng tía rồi, tuy vậy cũng bao gồm ngày ấy, anh đó rời đi. Lời nói kia vĩnh viễn tất yêu thực hiện được.
Cô chưa cam lòng, cũng không tin anh đấy đã rời đi vì thế. Cô ngang bướng điện thoại tư vấn mang đến anh dẫu vậy trước sau đang là giọng thiếu phụ chưa đổi đó: xin lỗi, số điện thoại này đang tắt máy. Cô cố chấp có lòng tin anh đó tất cả chuyện, ngang bướng không Chịu đựng bỏ nhưng chọn anh đó, vậy cơ mà ngóng tới cũng là bà mẹ của anh ấy làm nhục và tin anh đấy đã ra nước không tính.
Nếu quyết định đi, tại sao lại đi dịu dàng như nắm, lại đi vân đạm phong khinh (gió nhẹ nước chảy) cũng như thế? Đang mong mỏi đi sao còn giữ gìn sự dịu dàng khắp phòng, khiến cô trở về đời sống một mình trước kia. Lâm Lam trước sau đã chưa hiểu tại sao anh có lẽ cần đến cách làm Bởi vậy rời khỏi cô.
buổi đêm chờ anh trở về rồi cùng nhau có tác dụng cơm buổi tối. Bao gồm yêu cầu anh cũng nói cười cợt bởi thế sở hữu một người thanh nữ khác không? Lâm Lam thổi nước ấm áp trong tay, tầm mắt dần dần mơ biển, cô tự nói mang mọi người đó chẳng phải là nước mắt chỉ đơn giản là hơi nước có tác dụng tầm mắt mơ biển thôi.
buổi tối trong giấc mơ của Lâm Lam, cô mơ thấy lúc trước, ánh bên trời giờ chiều, anh rứa tay của cô ý nói sở hữu cô: “Lâm Lam, bản thân mỗi chúng ta sống bình thường được không?” Ngày đó trời cực kỳ xanh, ngàn dặm (1 dặm = 500m) chưa mây, cô quan sát anh ấy hòa bình đồng ý một cái, chỉ bầu trời nói: “Trời hết sức blue nha!” Anh đấy nghe xong chỉ cười cợt không nói gì, nhìn kỹ mắt của cô ấy một lúc lâu mới quẹt mũi của cô ấy, nói sâu xa: “Mắt của em cũng rất xanh!”
Khi tỉnh lại, Lâm Lam phát hiện gối ẩm, cô lấy tay hung hăng lau nước mắt không bị khô quá cùng bề mặt, ngang bướng tự nói với mình: “Gối ướt nguyên nhân là những giọt mồ hôi, mắt ẩm là do vừa tỉnh ngủ.”
Hai tay ôm chiếc gối ngồi bên trên giường, Lâm Lam dựa đầu vào trên cánh tay, hai mắt vô hồn quan sát về bên trước, địa điểm chính là khu vực bọn họ chụp hình chung. Bọn họ ngồi trên bến bãi cỏ, anh ấy ủ ấp cô từ đằng sau, anh đó cười sáng lạn, cô cười yên ấm. Trong Tấm Ảnh là trời vô cùng blue, góc nhìn của cô ý cũng tương đối blue, gồm anh đó trong cuộc sống này vốn là xanh thẳm Bởi vậy, chụp hình lên góc nhìn của cô ấy cũng chính là greed color. Tuy thế hiện giờ góc nhìn của cô ý chỉ với lại vẻ mờ mịt. Thật ra khung trời vô cùng xanh cũng chính là một sự bơ vơ lạnh lẽo.
Bạch Nham nói giữa trưa trở lại đón cô cùng đi ăn uống bữa cơm trưa, sau đó mang lại cục dân chính nhận giấy đăng ký hôn, sau đấy nữa đang trở về căn nhà của họ. Đúng nỗ lực, nơi ấy new là ngôi nhà của cô ý, nơi này chỉ còn là căn phòng vắng vẻ cơ mà thôi, chỉ có một mình nhớ lại, chỉ việc quá khứ không tiềm ẩn.
Lâm Lam ngồi chưa nhúc nhắc, ở trong căn phòng này, kế bên tiếng “Tích tắc” của đồng biển ra, bao gồm cả đều im lặng, bao gồm cả cô.
Lâm Lam nhìn đồng hồ trên tường, chũm cái gối dữ hăng đập tới. “Loảng xoảng ——” một tiếng, đồng biển rớt xuống sàn ngôi nhà, linh kiện của nó văng ra, kim chỉ giây đang cố chấp dịch chuyển một ít, sau cuối dừng ở số lượng 12, căn phòng chung cuộc toàn thể yên tĩnh.
>> bài viết liên quan thể loại Truyện đam mỹ abo